TÔ NGUYỆT Đ̀NH
(1920-1988)
Nguyễn Văn Sâm
Tên
thật là Nguyễn Bảo Hóa, ngoài bút hiệu Tô Nguyệt
Đ́nh ông c̣n kư nhiều bút hiệu khác mà Tiêu Kim Thủy là
một. Ông sinh ngày 1 tháng 10 năm l920 tại làng
Phước Lễ, tỉnh Bà Rịa, mất ngày 17 tháng 05
năm 1988, hầu hết thời gian ông sinh sống
đều là làm báo viết báo.
Thuở c̣n trẻ yêu quí
sách vở cho nên ông vừa mở cửa hàng bán sách báo
ở quê nhà, vừa cộng tác viết tin địa
phương cho các báo Tin Điển, Ánh Sánh, Việt Thanh,
Việt Báo … tại Sàig̣n.
Từ năm 1955, ông lên
Sàig̣n tiếp tục cộng tác với một số
tờ báo tại đây và sống bằng nghề viết
lách cho đến cuối đời, năm 1988.
Các tác phẩm chính:
a. Sáng tác:
- Ải Chi Lăng
(truyện ngắn, Việt Bút, 1947)
- Bóng giai
nhơn (truyện ngắn, Đoàn Kết, 1948)
-
Mị Lan Hương (tiểu thuyết, Tấn Phát, 1950)
-
Bộ áo cà sa nhuộm máu (tiểu thuyết, Tấn Phát,
1952)
- Chàng
đi theo nước (tiểu thuyết, Tấn Phát, 1953)
-
Bức địa đồ máu (tiểu thuyết, 1952)
-
Tiếp Bội (tiểu thuyết, Lá Dâu, 1957)
- Mía sâu
có đốt (tiểu thuyết, chung với Trang Thế Hy,
Lá Dâu, 1957)
b. Biên khảo:
- Nam
Bộ chiến sử (Lửa Sống, 1949)
-
Phạm Hồng Thái (Sống Mới, 1957)
- Tàn phá
Cổ Am (Tấn Phát, 1958)
-
Việt Nam 25 năm máu lửa (Khai Trí, 1971, chưa kịp
xuất bản)
Lời giới thiệu
Trong giai đoạn
văn chương tranh đấu chống Pháp của Nam
Bộ 1945-1954, Tiêu Kim Thủy nổi danh với quyển
sử có tính cách đấu tranh nhiều hơn sử tính
là Nam Bộ Chiến Sử, tiểu thuyết Bộ Áo Cà Sa
Nhuộm Máu của ông cũng vậy, đáp ứng cho giai
đoạn văn chương thời đó hơn là giá
trị nội tại của nó.
Tiếp Bội là
t́nh trạng kéo dài không cần thiết của một giai
đoạn văn học đă đổi chiều với
sự ra đời của hiệp định Genève, kéo
theo sinh hoạt viết lách mang một sinh thái khác của
những nhà văn miền Bắc mới di cư vào Nam mà
nổi bật nhứt là những cây bút của nhóm Sáng
Tạo và nhóm Quan Điểm. Tiếp Bội, Mía Sâu Có
Đốt v́ vậy có vẽ
lạc điệu và lỗi thời khi được
xuất bản.
Nếu Tiếp
Bội được viết và in trước đó 10
năm như Người Yêu Nước của Thẩm
Thệ Hà th́ chắn chắn nó sẽ được
đón nhận cách khác, không phải hờ hững như
khi được xuất bản.
Nh́n chung, tác phẩm
được tác giả viết với tâm huyết, gói ghém một cách thế
đấu tranh và tŕnh bày được nguyên ủy v́ sao
phải đấu tranh để chống thực dân Pháp.
Nhưng năm 1957, t́nh h́nh đă đổi khác,
người ta không c̣n đặt chuyện tranh đấu lên hàng đầu nữa mà
đặt vấn đề theo
ai hay tranh đấu như thế nào, để làm ǵ..
lên hàng đầu.
Trước sự
thay đổi của chánh trị và văn nghệ,
Tiếp Bội nói riêng, và tác phẩm của những nhà
văn nổi tiếng trước đó độ 10
năm nói chung bổng nhiên đi vào trường hợp ḥn
đá ném xuống không tạo được một
gợn sóng nào trên mặt hồ. Tiếc thay!
Tiếp Bội
chỉ c̣n giá trị ghi nhận được một vài
h́nh ảnh của Sàig̣n
xưa hơn là giá trị của quyển truyện.
(NVS)