Trò Chơi Tuổi Thơ:
Đánh Đáo, Đánh Trỏng
Lâm Vĩnh Thế
Đánh
Đáo
Trò chơi nầy
thường ít khi có trên bốn đứa, mỗi đứa bỏ ra một số "xu" bằng nhau. "Xu" có thể
là tiền xu thật, loại đồng một xu màu xanh xám, bằng kẽm, tương đối dễ bể, cho
chính quyền thuộc địa Pháp phát hành, lúc đó vẫn còn lưu hành (một xu lúc đó có
thể mua được một miếng kẹo da trâu), nhưng cũng có thể là tiền điếu, bằng đồng
thau, do Nhà Nguyễn phát hành, lúc đó không còn xài được nữa. "Xu" cũng có thể
là nút khoén như đã mô tả trong phần chơi tạt.
Có hai thể loại
của trò chơi nầy, một có lỗ và một không có lỗ. Khi chơi thì chọn một khúc lề
đường có mặt đất phẳng, không có cỏ. Đầu tiên là đào một cái lỗ (nếu chọn chơi
có lỗ), đường kính sao cho các đồng xu có thể lọt vào gọn gàng, sâu chừng hơn
một phân thôi, ngay bên dưới cái lỗ sẽ gạch một đường dài chừng hơn một mét, sau
đó gạch một đường nữa, song song với đường thứ nhứt và cách đường nầy chừng hai
mét.
Trước khi bắt đầu
chơi thì thi thảy mức hay "oánh tù tì" để định thứ tự chơi. Bắt đầu chơi thì
đứa đi đầu tiên sẽ cầm hết cả xấp tiền xu đã góp lại, đứng tại đường gạch thứ
nhì, ném tất cả về phía đường gạch kia. Nếu chơi có lỗ, thì mục tiêu sẽ là làm
sao ném cho các đồng xu rớt vào trong lỗ, càng nhiều càng tốt, vì tất cả các xu
lọt vào trong lỗ sẽ thuộc về người ném. Số xu không lọt vào lỗ sẽ nằm rải rác
trên mặt đất, chung quanh cái lỗ, hoặc cũng có khi văng ra xa hơn. Bây giờ các
đứa còn lại sẽ bàn với nhau, và sau đó sẽ chỉ vào một trong các đồng xu đó. Dĩ
nhiên, đó là đồng xu ở vào vị trí mà cả bọn tin là khó chọi trúng nhứt. Đó sẽ
là mục tiêu cho đứa đang chơi. Trong trường hợp có mấy đồng xu nằm dính chùm
với nhau, thì mấy đồng đó đương nhiên là mục tiêu, bọn còn lại bị tước mất cái
quyền chỉ định mục tiêu. Đứa đang chơi sẽ dùng một đồng chọi của riêng nó, nhắm
chọi cho trúng cái đồng xu mà đối phương đã chỉ định, hoặc cái đống tiền xu nằm
dính chùm với nhau. Trong trường mục tiêu chỉ định, nếu nó chọi trúng thì nó sẽ
"ăn" hết tất cả các xu. Nếu nó chọi trật hay trúng một đồng xu khác thì phiên
chơi của nó chấm dứt, và đứa có thứ tự kế tiếp sẽ bắt đầu chơi. Trong trường
hợp mục tiêu đương nhiên (đống xu dính chùm) thì đứa chơi phải dùng đồng chọi
của nó chọi thế nào cho tất cả các đồng xu đó rời ra hết. Nếu làm được vậy, nó
sẽ "ăn" hết, nếu không thì phiên chơi của nó chấm đứt. Đứa được đi kế sẽ gom
tất cả xu lại, đi tới đường gạch ở đầu kia và bắt đầu chơi. Trò chơi cứ thế
tiếp tục cho đến khi tất cả các xu đã được "ăn" hết.
Trong trò chơi
nầy, "võ khí cá nhân", tức là đồng chọi, rất quan trọng, góp phần định đoạtï
thắng bại. Bọn tôi mỗi đứa đều phải tự chế tạo đồng chọi. Thông thường nhứt là
các đồng chọi bằng chì. Để "chế tạo võ khí cá nhân" nầy, bọn tôi phải chịu khó
đi tìm tòi, lục lọi ở mấy bãi rác, tìm cho được mấy miếng chì vụn vặt, tốt nhứt
là mấy cái ngàm thắng xe đạp. Bỏ tất cả vào một cái lon sửa bò, bọn tôi đốt cái
lon cho nóng lên để cho chì chảy ra thành nước (các bạn đã hiểu tại sao bọn tôi
chọn chì rồi phải không, lý do đơn giản là vì chì có độ nóng chảy rất thấp, dễ
"luyện kim", phải không các bạn ?). Trong khi đó, thì bọn tôi đào một
cái lỗ trên mặt
đất, chổ có đất sét là tốt nhứt, vì dễ đào, và dễ "thiết kế" cái lỗ theo ý muốn
của mình. Đường kính của cái lỗ lớn nhỏ là tùy theo mình muốn đồng chọi của
mình bao lớn. Độ sâu của cái lỗ thường khoảng một phân thôi. Khi chì đã chảy
ra thì kiếm một miếng vải cầm cái lon lên (cho khỏi phỏng tay), đổ nước chì vào
trong cái lỗ, canh sao cho vừa đủ, để khi nguội lại mình sẽ có một đồng chọi có
bề dày vừa ý mình. Sau khi chì đã nguội và đông đặc lại, thì moi đồng chì ra
khỏi lỗ, và bắt đầu tiến trình hoàn tất đồng chọi, bằng cách mài cạnh và mặt của
nó cho láng. Thế là mình có được một đồng chọi hoàn toàn vừa ý mình. Sau đó là
bắt đầu tập luyện để chọi cho chính xác, muốn chọi đồng nào là trúng đồng đó.
Đến đó thì mình đã cảm thấy sẳn sàng "ra trận" rồi.
Đánh
Trỏng
Trò chơi nầy về
sau tôi được biết là trẻ con ngoài Bắc cũng có chơi và gọi là đánh khăng. Dụng
cụ để chơi rất đơn giản, gồm có hai khúc cây, một dài độ ba bốn tấc gọi là cây
tán, một ngắn độ hơn một tấc thôi gọi là con trỏng. Lý tưởng nhứt là cả cây tán
và con trỏng đều làm bằng củi đòn, một loại củi thân tròn và rất thẳng, đường
kính độ dưới hai phân, màu đỏ, chụm mau cháy và có độ nóng cao, loại củi nầy
tương đối mắc tiền nên không phải nhà nào cũng có khả năng mua về để chụm lửa.
Nếu không có được củi đòn thì tìm mấy nhánh cây me, hay cây ổi cũng rất tốt, có
điều là sẽ tốn công nhiều hơn trong việc chế biến chúng.
Ở xóm Đakao của
tôi thì luôn luôn chỉ chơi bốn đứa chia làm hai phe, mỗi phe hai đứa. Chổ chơi
thì phải rất rộng nên dĩ nhiên địa điểm lý tưởng của bọn tôi là bãi đất trống
gần vựa củi của Ông Tư. Để chuẩn bị chơi thì đầu tiên là đào một cái lỗ dài độ
hơn hai tấc, bề ngang chừng ba phân, sâu cũng chừng ba phân. Kế đó là gạch một
đường mức cách phía trước cái lỗ chừng hai mét. Để ấn định thứ tự chơi thì mỗi
phe cử ra một đứa để "oánh tù tì". Phe nào thắng thì được chơi trước. Phe đó
sẽ cử ra một đứa để chơi, đứa kia chỉ đứng ngoài quan sát. Phe còn lại thì cả
hai đứa đều đi ra phía đằng trước; vị trí đứng của tụi nó xa hay gần đường mức
hoàn toàn do tụi nó quyết định. Mục tiêu của tụi nó là đón bắt con trỏng do đối
phương phóng ra.
Trò chơi nầy đòi
hỏi rất nhiều kỹ thuật khác nhau vì cách chơi lần lượt thay đổi theo tiến trình
của cuộc chơi, càng về sau càng khó. Đầu tiên là vít, là lối chơi dễ nhứt, đứa
nào cũng chơi được hết. Khi chơi lối nầy thì con trỏng được đặt nằm ngang trên
miệng lỗ, phía đằng đầu của lỗ, cây tán được cầm bằng hai tay, đầu kia đặt vào
trong cái lỗ, bên dưới con trõng, đứa đang chơi sẽ dùng hết sức để vít con trỏng
cho nó bay lên khỏi mặt đất, tối thiểu là phải qua khỏi đường mức và làm sao cho
đối phương không bắt được nó. Nếu đối phương bắt được con trỏng thì phiên chơi
của phe đang chơi chấm dứt liền lập tức. Phe đang chơi, lần nầy thì cả hai đứa,
sẽ di chuyển ra phía trước để đón bắt con trỏng. Phe đối phương thì lại cử ra
một đứa để bắt đầu chơi. Nếu đối phương không bắt được con trỏng, thì một đứa
sẽ đi tới chổ con trỏng rớt xuống, lượm con trỏng lên và ném về phía cái lỗ, lúc
đó cây tán đã được đứa đang chơi gát nằm ngang trên miệng lỗ. Mục tiêu của đối
phương là làm sao ném cho con trỏng trúng vào cây tán. Nếu ném trúng thì phe
đang chơi bị chấm dứt phiên chơi liền. Nếu ném không trúng nhưng con trỏng nằm
cách cái lỗ một khoảng ngắn hơn chiều dài của cây tán thì phe đang chơi cũng bị
chấm dứt phiên chơi liền. Nếu ném không trúng mà con
trỏng nằm xa cái
lỗ thì đứa đang chơi sẽ cầm cây tán lên, đi tới chổ con trỏng đang nằm và bắt
đầu dùng cây tán đo khoảng cách từ đó về tới cái lỗ, đếm xem được bao nhiêu
chiều dài cây tán, con số nầy sẽ là điểm của phe đang chơi, và thông thường, ở
xóm Đakao tôi, số điểm để thắng cuộc chơi là một trăm điểm.
Sau lối chơi vít
là lối chơi tán. Bắt đầu lối chơi nầy, đứa chơi phải cầm cả cây tán lẫn con
trỏng trên một tay. Sau khi hô lớn số điểm đã có được và cách chơi sắp diển ra
(thí du: mười hai, tán) thì đứa chơi sẽ ném con trỏng lên cao, chờ cho nó rơi
xuống ngang tầm tay, dùng hết sức tán cây tán thật mạnh vào con trỏng cho nó bay
vút về phía trước. Nếu tán hụt, hay tán trúng nhưng quá nhẹ khiến cho con trỏng
không bay vượt qua khỏi đường mức thì phiên chơi sẽ chấm dứt liền. Nếu tán
trúng và đủ mạnh để con trỏng bay xa khỏi đường mức thì phe đối phương sẽ có mục
tiêu là chận bắt con trỏng trên không trung. Nếu phe đối phương bắt được con
trỏng thì phiên chơi của phe đang chơi cũng sẽ chấm dứt liền. Nếu không bắt
được thì một đứa trong phe đối phương sẽ đi lượm con trỏng lên và ném về phía
cái lỗ. Đứa đang chơi sẽ nhắm vào con trỏng đang được ném trả lại và cố gắng
tán cho trúng nó. Nếu nó tán trúng thì lần nầy phe đối phương không được quyền
đón bắt con trỏng nữa. Nó sẽ đi tới chổ con trỏng rớt xuống và bắt đầu đo
khoảng cách từ đó về cho tới cái lỗ, cộng vào điểm phe nó đã có sau lần chơi
vít. Nếu nó tán hụt và con trỏng rơi xuống cách cái lỗ một khoảng ngắn hơn
chiều dài cây tán thì phiên chơi của phe đang chơi cũng sẽ chấm dứt liền. Nếu
nó tán hụt nhưng con trỏng rơi xuống cách xa cái lỗ thì nó được quyền đo khoảng
cách từ đó về cái lỗ để tính điểm, cộng vào điểm phe nó đã có sau lần chơi
vít.
Lối chơi kế tiếp
là chặt. Bắt đầu lối chơi nầy, con trỏng được gát vào đầu trước của cái lỗ, nữa
phần sau của con trỏng nằm trong cái lỗ, nữa phần trước nằm ngóc đầu lên ở ngoài
cái lỗ. Sau khi hô lớn số điểm đã có và cách chơi sắp diển ra (thí du: ba mươi
sáu, chặt) đứa đang chơi sẽ dùng cây tán chặt vào cái đầu của con trỏng đang
ngóc lên, làm sao cho con trỏng bắn lên cao khỏi mặt đất, chờ khi con trỏng rơi
xuống ngang tầm tay, sẽ dùng cây tán đánh mạnh vào con trỏng cho nó bay vút về
phía trước. Luật lệ cũng y như lối chơi tán vừa kể trên. Nếu thoát được đối
phương lần nầy nữa thì phe đang chơi, sau khi tính thêm điểm, sẽ chuyển sang lối
chơi chót gọi là gánh.
Lối chơi nầy rất
khó. Khởi sự chơi thì đứa đang chơi phải để cây tán nằm vắt vẻo trên vai trái,
bàn tay phải cầm con trỏng. Sau khi hô to điểm đã có và lối chơi sắp diển ra
(thí dụ: sáu mươi lăm, gánh), đứa chơi co chân phải lên, luồn bàn tay phải xuống
dưới chân phải, liệng con trỏng lên cao, hạ chân phải xuống đất, bàn tay phải
chụp cây tán trên vai, và vừa lúc con trỏng rơi xuống ngang tầm tay, nó dang hết
sức tán thật mạnh vào con trỏng cho nó bay vút về phía trước. Luật lệ cũng y
như lối chơi vừa rồi. Nếu lại thoát được lối phương lần nầy nữa thì phe đang
chơi, sau khi tính thêm điểm, và nếu vẫn chưa đủ một trăm điểm, sẽ trở lại lối
chơi vít.
Khi một phe đã đạt
đủ số một trăm điểm thì phe kia phải chịu thi hành hình phạt, gọi là chạy u một
khoảng đường đo bằng ba lần tán. Chạy u là vừa chạy vừa phải thổi u u, mà khi
thổi u u như vậy thì phải nín thở nên không thể chạy xa được. Nếu ngưng thổi u
u mà chưa chạy xong khoảng đường đó thì lại bị phạt thêm một tán nữa. Để kiểm
soát việc thi hành hình phạt nầy thì phe thắng không có cách nào khác hơn là
cũng phải chạy kèm theo phe thua. Dĩ nhiên phe thua thì được quyền thay phiên
nhau để chạy tiếp phạt.
[Trích
từ:
Đa
Kao trong tâm
tưởng
với
sự đồng
của
tác
giả
Vĩnh
Nhơn
Lâm
Vĩnh
Thế]