Đạo ca 1
Tiếng dội Ghé hỏi nhà sư đang đốn củi Nghe gì tiếng búa dội vào cây? Sư moi kinh sách nằm trong đảy Tiếng dội sườn non tắt mất rồi! Sáng tối Gửi Vĩnh Hảo Ta mơ ánh sáng bừng tâm thức Sư tắt ngọn đèn thét: “Hiểu chưa?”... Sáng tối ta còn phân biệt mãi Nên đành đêm quạnh đứng bơ vơ. Ánh trăng Nghĩ về Omar Khayyam qua một bài thơ của ông Bước tới ồn ào, lui lặng lẽ Ta về đình núi nhập vào trăng Theo trăng, ta đến phòng hoa chúc Và rọi sáng lòa trên nghĩa trang. Trắng đen Gửi Ngô Nguyên Dũng Ta vào đời với cõi lòng thanh vắng Không thẹn thùng phơi thân xác trần truồng Nhưng một sớm biết nhận màu đen trắng Dựng nơi ta này địa ngục thiên đường. Bông hoa ánh sáng Từ thuở xô nhào tòa kiến trúc Gặp trên nền cũ đất sơ khai Bông hoa ánh sáng giương nghìn cánh Dập tắt muôn sao, nổ mặt trời. Bông hồng Cảnh giới xa xăm thôi loạn tưởng Giã từ sách vở, xếp nghìn pho Từ khi thiêu rụi Tàng Kinh Các Tay nhặt bông hồng nở dưới tro Hương trà Tôi sống từng giây với ngụm trà Kèo khi cạn chén, ý phôi pha Những dòng chữ chết khô trên giấy Không diễn tròn nguyên ý đậm đà. Thăng hoa Ánh sáng nhiệm mầu tuôn khắp lối Phút giây kỳ diệu, anh ôm em Hóa thân vụt biến hai thành một Vượt cõi địa cầu đến cõi riêng Chiếc bóng Lăn theo vòng bánh luân hồi Bồi hồi thoáng gặp bóng người bản lai Bao năm đuổi bắt miệt mài Tỉnh ra bóng trải ngậm ngùi vách xa. Xuống núi Nhà sư mài miệt theo công án Chỉ thấy quanh mình đêm tha ma Rời khỏi thiền sàng đi xuống núi Gặp mùa xuân sáng cõi bao la. Bức màn Ta có trong nhau từ vạn kiếp Xưa giờ anh chẳng nhận ra em Bởi tâm anh phù màn đen tối Càng kiếm em càng xa em thêm Tâm Gửi Vũ Tiến Lập Tìm em suốt một đời dài Chân trởi góc bể, khắp nơi mịt mùng Chừng khi bỏ cuộc ung dung Mới hay em sẵn sáng bừng ở ta. Nghiệp Tặng Đoàn Yên Linh Trên cánh đồng gương rộng Sáng ngời ánh tuyết băng Ta mệt nhoài trốn bóng Bóng theo từng bước chân Ta dùng hơi lửa nóng Đốt hình hài tan hoang Một vết mờ lạnh cóng Ô kìa trên mặt gương! Giọt lệ Yêu mến cuộc đời muôn mặt ấy Mắt em ngời ngấn lệ hân hoan Trong cơn giao cảm anh vừa thấy Giọt lệ mặn nồng chứa đại dương Cá chép Gửi Cao Bình Minh Tết đến, thôn quê xanh tịch mịch Nước trong, gương sáng đẹp làu làu Thừa nhàn cá chép trồi ăn mống Khuấy động trởi hồng dưới đáy ao. Đuổi bắt Ta sinh từ chớm mầm mê vọng Đuổi bóng quên mình bao kiếp xưa Bóng chính là ta, ta chính bóng Tuy hai mà một tự xưa giờ. Tiếng ai Nghĩ về Nguyên Chẩn qua một bài thơ của ông Mười năm phóng đãng, nhàu cơn mộng Tỉnh giấc, hoàng hôn nắng úa màu Đời dẫu muộn màng, nghe lảng đảng Tiếng ai tiền kiếp gọi bên cầu. Hương và trăng Đừng chận gió trùng dương lộng thổi Hương rừng nhốt kín hoài công thôi Bóng trăng dù khuất sau thành cổ Sẽ vượt lên cao sáng khắp trời. Kho báu Kho báu ta quên ta sẵn có Bao đời bao kiếp ở nơi ta Rót dầu, khơi bấc ta soi lại Kho trùm vũ trụ, sáng chan hòa Hiện hữu Phải chăng khoảnh khắc đợt chuông rung Vọng chuỗi thời gian xa mịt mùng Kìa hạt cát này, viên sỏi ấy Chập chờn ẩn hiện bóng Vô Cùng. Vô ngại Thoáng hiện vòm mây trong ngấn lệ Tưởng trời đất lọt mắt xanh ai Sớm mai dịu mát, tôi chiêm ngưỡng Mỗi giọt sương trong chứa mặt trời. Di-lặc Tôn Phật Rồi đây kinh sách rã tan Người thànhh ác quỷ hổn mang đất trời Tìm trong máu đổ xương phơi Bỗng dưng ta gặp nụ cười Thế Tôn. Kinh điển Gửi Trương Kim Anh Còn Tuyết Sơn, còn dải sông Hằng Còn vọng về ai Phật, Pháp, Tăng Còn đóa sen thơm mùa Khánh Đản Còn tâm gương báu rạng ngời trăng. Người ở Phương Đông hay Phương Tây Phương Nam, Phương Bắc phút giây này Muôn lòng muôn hướng về chung hội Bảo tạng, trang kinh sáng tuyệt vời. Cầu thấu hiểu ý lời của Phật Tự quy y Pháp nguyện chung lòng Ôi kinh sách mở trời vô hạn Mà trí con người bị đóng khung. Đề ảnh một người Gửi Như Chi Hai mặt một người, người hai mặt Mặt này bên đạo, mặt bên đời Đây là dương bản, đây âm bản Ảnh chụp trên phim vẫn một người. Cổ Nguyệt Trường Miên Nữ (*) Tôi đấy, cô nàng say giấc ngủ Giữa trăng sơ cổ chẳng ai hay Tỉnh ra, thế kỷ trôi qua mất Gào rống trong sương một tiếng dài (*) Chiết tự Hồ Trường An (古月長宀女= 胡長安) |