Thơ mùa Phật Đản
Cảnh giới Hoa Nghiêm Tặng Đặng Thị Quế Phượng Người nhốt thế gian vào hạt đậu Mà sao tôi chẳng biết, ô hay! Tôi cười, tôi thở, reo trong nắng Lặng ngắm trăng tròn, mây trắng bay. Ngoài hạt đậu này, một sát-na Kéo dài thành thế kỷ Ta-bà Tôi nhìn núi lỡ sông khô cạn Ngoài ấy chỉ tàn một đốm hoa. A-tu-la Gửi Hàn Song Tường Tâm ta, triều sóng xô hùng vĩ Ý dựng non cao, lún hố sâu Bởi đó miệt mài ta bước tới Thăng trầm từng chặng bước lao đao. Từ tâm lửa cháy ra trăm hướng Trong óc tiếng cuồng nộ thét gào Chát chúa gươm đao, rền hỏa pháo Bao tầng trời ướt lệ thương đau. Ánh gươm sáng lóa ta soi mặt Mắt rực than hồng, miệng vuốt nanh Hơi thở ùn ùn tuôn cuộn khói Sặc mùi tử khí, máu nồng tanh. Ta lấy chiến tranh xây cuộc sống Điểm tô xương máu nẻo ta đi Trái cây hạnh phúc không tìm gặp Nhìn lại đời không sáng nghĩa gì ! Phút giây nhìn lại ta lần lửa Vào cõi tâm giăng lưới mịt mùng Tay chĩu thanh gươm, thân nặng giáp Lòng im tro lạnh, khói mông lung. Tĩnh lặng, ta nhìn ta thấu suốt Dắt dìu từng thế kỷ trôi qua Tâm nguôi giông bão, ta bừng mắt. Xuân đến khắp trời hôn thiết tha. Thanh kiếm thoắt thành cây tích trượng Ô hay, áo giáp biến cà sa! Gương hồ phẳng lặng, ta soi bóng Mặt sáng dịu hiền, miệng nở hoa. Chân dung Gửi Hoàng Xuân Sơn Màu loãng hồng tươi xua bóng đêm Tôi theo nắng đẹp sáng bừng lên Hào quang trong mắt, xuân trên má Hơi thở trầm hương ngát miếu đền Yêu quá mùa xuân vang tiết điệu Họa mi hòa lẫn giọng sơn ca Góp trong một chuỗi cười phơi phới Cuối góc vườn tươi ý đậm đà. Chân bước đường hoa trải thảm nhung Tách rời ra khỏi mối sầu chung Sau lưng bỏ lại đền hoang phế Tôi bước vào hương sắc não nùng. Tuổi trẻ trong tay kho bất tận Tình yêu, hoài bão, lượng xuân đời Ơi nghìn bến mới, trăm phương lạ Âu yếm vòng tayrộng đón mời. Gót dẫm bừa lên vạn cõi lòng Tiếng cười ngạo mạn thách hư không Xa dần ánh nắng thiên đường cũ Sương ám chân dung một tuổi hồng. Đây buổi dừng chân soi hiện tại Giếng trong chầm chậm mạch dâng cao Tôi, hình bóng quỷ buồn muôn thuở Hố mắt chứa trời đêm thẳm sâu. Trong giếng, trong tranh, trong đáy gương Héo hon má nõn, cặp môi hường Trời xanh trong mắt lên giông bão Gột rửa sao phai nét chán chường! Ngoảnh lại đường xuân cuốn thảm nhung Khắp trời quạnh quẽ ánh sao rung Tiếng chim nào gọi trong sương trắng Hay tiếng thời gian vỗ ngập ngừng? Ngoảnh lại đường hoa rụng lá vàng Khắp trời ác mộng nắng mưa chan Tranh đời dần mất màu tươi thắm Và đẩy người xa cõi Địa Đàng. Kiêu mạn xóa mờ nhan sắc xưa Cái tâm phân biệt giết không ngờ Bao mùa xuân sắc, bao chim bướm Và ý nhiệm mầu sáng tuổi thơ. Ác mộng Tặng Thái Tú Hạp Mùa thu đó, tôi vào vùng ảo tưởng Màu thời gian tô xámđậm màu tro Phòng thính nhạc tắt nghẹn ngào âm hưởng Chiếc hồ cầm phủ lớp bụi hoang sơ. Trên phế tích, cây xương rồng trơ trọi Giương tay gầy, ngoắc dĩ vãng xa xăm Trong nghĩa trang, bao mộ bia mòn mỏi Lũ mèo hoang sục sạo dưới trăng rằm. Tôi lạc lõng giữa kinh kỳ quá khứ Chạy kinh hoàng trên bão sóng thời gian Vượt từng chặng những cơn điên, mộng dữ Ngoảnh lại nhìn cồn cát, nắng chang chang. Gió hổn hển, gió tanh nồng vật vã Mặt trời chiều mửa máu xuống sông đen Đêm tối đến, gào inh tai lũ quạ Cùng bao lời rên siết, tiếng ho hen. Tôi vùng vẫy giữa trùng trùng bóng tối Tai dần dần tê điếng những âm vang Rồi bật sáng những quãng đường tội lỗi Bao điên cuồng trong trí não khô khan. Đây ác mộng hay thênh thang địa ngục? Chờ người say ảo ảnh lạc đường về Say Vệ Nữ, ôm nhằm thây mục rã Trong góc đời thét nộ tiếng ngô nghê! Càn-thát-bà Gửi bạn hiền Mỹ Hòa Đàn hát,ta ru nhạc cõi trởi Nhưng lòng hoài vọng diệu âm thôi Mười phương vũ trụ ta đi mãi Tìm kiếm không ra, chân rã rời. Ngày kia ta lắng tâm sâu thẳm Tự đáy lòng vang khúc tuyệt vời Mới hiểu diệu âm ta có sẵn Thôi đừng phiêu bạt kiếm bên ngoài. Dừng bước Kính mến gửi chị Vi Khuê Cho tôi được buổi trở về thăm lại Những con đường tiền kiếp đã đi qua Từ vô thỉ, đường gian truân khổ ải Đêm kéo dài đầy bóng quỷ hình ma. Cho tôi thấy đứng trên bao ngả rẽ Tâm tròn trăng treo sáng Đỉnh Thiên Thu Từ lâu mệt vì chính tay mình vẽ Những vườn hoa,những lăng miếu, lao tù... Trên ác đạo ngát nụ cưởi hỷ xả Sương dịu lành, hơi mát tỏa lâng lâng Địa ngục, thiên đường ta chủ trương tất cả Chính là ta, tác nhân cũng nạn nhân. |