Muộn

Có một chiều tĩnh lặng
Như sau một hồi chuông…

Trên lầu người thiếu phụ
Chừng như phai phấn son
Chừng như trong xuân muộn,
Chơ vơ một cánh buồm.

Ai hiểu lòng thiếu phụ
Nghĩ gì khi chiều buông?
Nghĩ gì khi hoa rụng,
Như trôi vào cõi quên?

Ai hiểu lòng thiếu phụ?
Tôi thì không, thì không…
Chỉ thấy đôi mắt tím,
Nép bên rèm phớt xanh.

Ai hiểu lòng thiếu phụ?
Tôi thì không, thì không…
Chỉ thấy chiều bảng lãng,
Hương mùa xuân phai dần.

Chỉ thấy chiều tĩnh lặng
Sâu thẳm và cô đơn
Ngồi xoay ly rượu muộn,
Bóng ai như nghiêng buồn

Như những chiều tĩnh lặng,
Mà lòng tôi thì không.


Bùi Thụy Đào Nguyên

